Nhật ký của một người vợ (Trong Blog Mùa tưới cà phê phần 2 – sưu tầm)
Dak Lak, ngày 6 tháng 2 năm 2015
3h sáng…
Trời tối thui, chẳng thấy gì. Một mình mình lọ mọ cắm cơm điện, nấu nước om chè xanh, xào thức ăn. Muốn gọi con gái dậy đỡ việc nhưng ôi, ấu trùng của Má, hãy cứ cuộn trong chăn ấm và mơ đến viễn cảnh không phải làm nông nữa nghe con. À ơ, Má ru con ngủ….
4h sáng….
Anh ơi, dậy đi tưới. Mình đã gọi hắn như thế. Hắn cũng ngoan ra trò. Sửa soạn cũng nhanh gớm. Nhưng ghét phải chờ hắn bắn xong điếu thuốc. Có mỗi chuyện bỏ thuốc mà nhắc hoài không được, vừa lo lại vừa xót cho sức khỏe của hắn. Nếu biết lấy chồng mà phải suốt ngày khan cổ khuyên bỏ thuốc lá như này thì mình ở vậy nuôi thân béo mầm. Hích! Vậy chứ hồi xưa tán mình, hắn nói trơn tru lắm. Rằng là anh không rượu không bia không thuốc lá, chỉ có cái tật nghiệm nắm bàn tay em. Hì hì, ghét thế đấy.
4h30 sáng…
Beo ơi, dậy khóa cửa cho Má. Khóa cẩn thận rồi ngủ tiếp nha Beo, kẻo rồi cà trộm nha Beo. Tác phẩm đầu tiên của hắn với mình dạ một tiếng nũng nịu rồi cũng nghe tiếng loẹt xoẹt đi dép. Hắn nổ máy công nông chạy, mình cũng đi xe máy theo sau hắn. Con đường đến rẫy đông như tết, từng đoàn xe ống kêu leng keng. Tưới đuổi nên công ty không phân luồng nước nữa. Xả thả ga mọi tuyến, nghĩ đến cảnh giành giật từng giọt nước cho ống hút nhà mình mà nản.
Lúc ấy mấy giờ nhỉ?
Tự dưng xe nổ lốp cái bùm. Cơ khổ cho một người đàn bà năm mươi tuổi như mình. Hai vợ chồng cùng với thằng cu làm thuê gỡ cho được 60 cái ống nhôm to, mấy cái ống cong, 20 chục cái béc phun. Rồi hắn (gã chồng nóng tính) thở hổn hển, nói tiền cất ở đâu để về lấy đi mua săm lốp mới. Hu hu, cà còn rẻ, chưa muốn bán, công mình chắt chịu vài đồng bạc cho tết nhất bị cái lốp xe nó lủm rồi. Tiếc quá, mình trách hắn mấy câu. Hắn cáu, chửi lại mình. Tự dưng hắn và mình cãi nhau vì lý do lãng nhách.
Hắn mua đồ về thay xong, ôi trời, ba người lại cùng nhau đỡ ống lên giàn và cất mấy thứ kia lên moóc xe. Hắn nổ máy, xe lại chạy. Lúc này trời sáng rõ rồi, đi được một đoạn lại gặp phải ống của rẫy người ta chắn ngang. Phải dừng lại, tắt máy người ta, mở cùm ống, cho xe chạy qua rồi lại khóa cùm và quay máy nổ cho người ta. Bao nhiêu chặng như thế. Thấy hắn bạc mặt vì quay máy, thương thật, nhưng vẫn tức. Hích!
Đến rẫy, lại ba người hạ ống rải từ đầu nguồn đến cuối rẫy. Eo ôi, mười lăm năm rồi mới lại tưới thuê. Cái rẫy này sao mà xa mương thế, thảo nào mọi năm phải mất 3 triệu cho một đợt tưới. Rẫy xa nước như này thì mai mốt bán cũng chẳng được mấy tiền. Chị ấy khổ thật. Mình vẫn hên, có hắn đỡ đần nuôi con. Ôi phận đàn bà!
Hả? Cái gì đỏ đỏ rơi từ túi áo hắn thế nhỉ? Hắn vội vớt từ dưới nước lên, ôi thôi rồi, hỏng cái điện thoại rồi. Trời ơi, tiền đâu mua lại cho hắn bây giờ? Hình như hắn sợ mình hét toáng lên vì xót tiền nên mặt nhìn lấm lét. Mình tiếc thật nhưng hết hơi để cãi nhau rồi. Ngày sao nhọ thế hả ngày ơi!
9h10 sáng…
Beo ơi, mở cửa cho Má. Gọi mãi nó mới ra mở cửa, cái tội say mê dán mắt vào màn hình máy vi tính đây mà. Muốn đá đít nó một phát. Nom cái mặt hớn hở hỏi han tình hình nước nôi, lại thôi không cáu. Con bé nấu cơm trưa và om nước chè buổi trưa rồi. Cũng đỡ! Xào loắng ngoắng mấy miếng thịt và đôi lát rau nữa là xong. Trưa nay ăn sớm để còn thay ca lúc 1h30 chiều.
Có tiếng chạy thình thịch từ cửa vào, hắn gọi to, Má nó ơi, đưa Ba mấy đồng để đi mua ống dẫn dầu cái nào, mới bị bục xong. Xui thế chứ lị. Trời ơi, lại tiền nữa sao? Mình là kẻ kiếm tiền chứ có phải là mỏ tiền đâu mà có sẵn. Chạy vạy đi vay cho hắn. Lòng chợt nghĩ, chồng ơi, sao hai chúng mình phải gặp cái ngày tiền ra như nước sông Đà, tiền vào nhỏ giọt như cà trên phin thế này.
3h chiều…
Mình lại về nhà. Ngồi nghỉ một tí rồi đi trỉa lạc trên rẫy nhà mình. Mai tưới ngoài đó, có nước rồi nó sẽ lên. Mùa mưa xuống có ăn là vừa. Gieo chỗ nào thì ổn nhỉ? Lộ ra cái là bị nhổ trộm ngay. Ôi, cái thời đại gì mà trộm nhiều hơn người cần lao.
Đêm nay thức trắng đêm canh ống và thay ca. Sáng mai vào rẫy nhà mình, cố lên! Hai ngày hai đêm là xong đợt tưới đổi khốn khổ này. Các con ơi, dù có bán nhà Ba Má cũng xin việc cho các con chứ không để các con phải chịu cảnh làm cà phê đâu!
Tự dưng bé Beo thông báo dây nồi cơm điện bị đứt, phải lụi cụi nấu cơm bếp. Ối ồi ôi…
Nguồn sưu tầm từ http://vunglep.blogspot.com/2015/02/mua-tuoi-ca-phe-phan-2-nhat-ky-cua-mot.html