Blog 1: Mùa này ai tưới rẫy cho mình (sưu tầm)
Một tuần nay, thời tiết Tây Nguyên đổ mưa ướt đất từ lúc mờ đất đến sáng rõ. Người phụ nữ ấy nằm trong nhà tim đập phập phồng. Chết rồi, chỉ mai hay kia là cà phê ra nụ thôi, không đủ nước tưới thì làm sao nó nở và thụ phấn, phải tưới đuổi rồi cuộc đời ơi! Ai cũng lo chạy nước rút tưới phần của họ trước, ai lo cho mình? – người phụ nữ đơn thân bám rẫy nuôi con tự nhủ lòng thế.
Vào nhà thuần nông ở đất Tây Nguyên này, nếu không thấy nhà kho chứa xe công nông và giàn ống tưới thì ai ơi, ăn nói tế nhị một tí. Đừng có luôn miệng hỏi thăm người chồng khỏe không, đang làm gì, ở đâu. Những câu hỏi ấy chạm vào sâu thẳm nỗi đau của người phụ nữ trong nhà đấy. Chỉ có người đàn bà đơn thân nuôi con hoặc chồng không đủ sức lao động hay là cưới phải gã chồng lười nhác thì nhà mới không có xe công nông thôi. Chính vì thế mà có một thời kỳ nhà nước cấm xe công nông lưu thông trên quốc lộ nhưng không cấm nổi ở Tây Nguyên. Ở xứ này không có công nông thì sống kiểu gì? Vẫn sống được nhưng chật vật lắm, như người mẹ đơn thân kia chẳng hạn.
Người đàn bà ấy xin được vào làm công nhân cà phê. Có gã đàn ông nọ chán cảnh nghèo ở quê, vào Tây Nguyên sống cù bơ cù bất. Lớ ngớ thế nào hắn lại tán được gái tơ có sẵn nhà đất rẫy. Khi hai người có được hai mặt con rồi cũng là lúc gã đàn ông ấy vỡ lẽ cái giá của giàu nhờ làm cà phê. Hắn lười nhác nên bỏ về quê, từ đó người đàn ấy mới hay tin mình là kẻ đã vô tình phá vỡ hạnh phúc một gia đình. Đời quá đắng!
Càng đắng hơn khi chịu cảnh rẻ rúng của dân làng xung quanh. Làm cà phê có nhẹ nhàng gì đâu. Mang vác trong mùa thu hoạch, tưới tắm cho cà phê trong mùa khô đều phải cần đàn ông. Nhờ vả thì vợ người ta ghen, đi thuê thì tốn tiền. Một mình cô ấy chạy vạy quanh năm suốt tháng. Khổ nhất là hai mùa tưới và mùa thu hái. Cầm tiền đi thuê người ta mà chỉ còn thiếu quỳ xuống van lơn nữa người ta mới giúp. Nhưng không phải họ giúp tử tế đâu, tưới nước họ bớt thời gian (nghĩa là cà phê bị thiếu nước), cô ấy cắt cành ở trong rẫy thấy họ ngồi sửa máy cả buổi nhưng không tưới bù giờ, cứ vậy lấy 3 triệu đồng một đợt. Một mùa khô mất oan 9 triệu cho ba đợt mà cuối năm cà không có thu vì thiếu nước nên hoa không nở được, đương nhiên không đậu trái.
Mẹ mình biết chuyện, về kể với bố. Hai cụ bàn tính mua thêm mấy cái ống nữa rồi mùa này tưới thuê cho người mẹ đơn thân ấy. Người ta sống sòng phẳng, lại là đồng hương Nam Đàn nên giúp được gì thì giúp. Tưới đủ ca đủ kíp thử xem mùa cà phê 2015 này có tốt hơn không. Mấy năm trước muốn giúp cũng không được vì chưa có tiền mua thêm ống nhôm. Các phần sau sẽ giải thích cặn kẽ hơn, sang nay buồn quá gõ thế thôi. Ra quân không suôn sẻ, đi tưới cho người ta bị nổ lốp xe công nông giữa đường. Cực cho nhà mình thì rõ rồi nhưng tự dưng mê tín, nghĩ sao số phận người đàn bà ấy thảm thế. Đến lúc được giúp sòng phẳng thì trục trặc, nụ hoa cà phê đang nhú, phải tưới nhanh kẻo năm nay mất trắng, trời ơi, nước và thời gian!
Buôn Ama Thuột, 6/2/2015
Tây Nguyên Xanh